nửa hoan nửa ái
NỘI Y CHÂN ÁI NHẤT MÀ NÀNG CÓ Một chiếc áo hoàn hảo là chiếc áo biết nâng niu vòng 1, dù có mặc cả ngày đi nữa thì nàng vẫn không biết cảm giác đau tức là gì 😍 Khách bên e mua 1 lần rồi sẽ mua thêm lần nữa, nói điêu mất lộc luôn nè 😋 Nàng ib e tư vấn nhé ️
Nhật Bản đã thâm hụt thương mại kỷ lục 11.010 tỷ yen (73 tỷ USD) trong nửa đầu tài khóa 2022 (bắt đầu từ ngày 1/4/2022), do kim ngạch nhập khẩu tăng bởi giá nguyên liệu và năng lượng cao hơn. Quảng cáo: Ms Đỗ Thị Ái: 0982.186.628 Email: bnewsqc@gmail.com Cấm sao chép dưới
Chương 20: Hoan ái lần nữa (1) Vùi đầu vào gối gần nửa buổi, Vô Dĩnh Kỳ mới he hé cặp mắt đen sẫm của mình, có chút lơ đãng ở điểm bất định. Sau đó thở dài một hơi: "Haizzz.. Đúng là dụ dỗ người khác quá đáng mà." Vô Dĩnh Kỳ đứng đậy, rời khỏi giường
Một Nửa Không Hoàn Hảo. Chapter 4.2. Một Nửa Không Hoàn Hảo - Chapter 4.2 [Cập nhật lúc: 11:29 25/09/2022] Thấy thương cho cái bà mà ông vua đag ân ái á,tự nhiên gianh cá chém thớt lên bả. Trả lời; 1; 0; Báo vi phạm; 8 ngày trước; minee Cấp 3 Chapter 17.2 Hoàng đế thật ghê
Trong nửa đầu tháng 8 âm lịch, top 3 con giáp dưới đây nhận nhiều phúc lộc, sự nghiệp của họ phát triển thuận lợi, giàu lên nhanh chóng. Bên cạnh đó, bạn cũng được Thần Tài ưu ái, gặp nhiều may mắn, từ giờ tới cuối năm chẳng có chuyện phiền muộn. Trong khi
Meilleur Site De Rencontre En Suisse Romande. Giả mù sa mưaNguồn Vespertine & Hanlac Re-upload Tóm tắt Mọi người đều biết, cùng con nhà người ta làm cách …{H văn} Màn ảnh - Hủ ChiTên Hán Việt Kính đầu/ 镜头 Tác giả Hủ Chi/ 栩芝 Convert Vespertine Edit Ndmot99 🐬🐬🐬 Văn án …
Một ngày cuối tuần, Tưởng tiên sinh và Tưởng phu nhân gặp dịp thảnh thơi hiếm có, cùng ở phòng chiếu phim trang trí mới hoàn toàn của hai người xem một bộ phim điện ảnh văn nghệ châu phu nhân gối đầu lên chân Tưởng tiên sinh, dán mắt vào màn hình. Tưởng tiên sinh chẳng có hứng thú, ngẫm nghĩ rồi mở miệng "Gọt cho anh quả táo."Tưởng phu nhân không ngẩng đầu, thò tay vào giỏ hoa quả trên bàn uống nước, lấy quả táo đưa cho không chịu gọt táo, vậy thì..."Bóc cho anh quả nho." Chắc là được chứ?Tưởng phu nhân lại giơ tay sờ soạng, phát hiện không có nho. Thế là cô khoanh hai tay trước ngực, giả bộ không nghe thấy, tiếp tục xem phim chăm tiên sinh bắt đầu ảo não, xây phòng chiếu phim gia đình chắc chắn là quyết định sai lầm nhất trong cuộc đời anh. Phim đang chiếu là phim nhựa kiểu cũ, anh không thể dùng điều khiển tắt bộ phim hết sức tẻ nhạt phu nhân đang xem đến đoạn cảm động, đột nhiên có người bóp cằm cô, đồng thời xoay mặt cô. Tưởng Úc Nam cúi xuống nhìn vợ, gương mặt anh ở ngay bên trên cô "Anh còn là bệnh nhân. Em bắt nạt bệnh nhân như vậy sao?"Viêm Lương lắc đầu, phát hiện không thoát khỏi bàn tay anh. Tuy nhiên cô cũng không để bụng "Thứ nhất, anh xuất hiện gần nửa năm rồi. Thứ hai, em đã xem báo cáo tình hình hồi phục sức khỏe của anh tháng này, không hề có dấu hiệu tái phát. Tưởng tiên sinh, anh tự xưng là bệnh nhân mà không biết ngượng sao?"Tưởng Úc Nam nhíu mày để che giấu sự chột dạ. Trên màn ảnh, giọng nói đầy xúc động của nhân vật nữ chính vang lên, nhắc nhở Viêm Lương bộ phim chuẩn bị đến đoạn hấp dẫn. Viêm Lương liền kéo tay Tưởng Úc Nam, quay người xem phim "Đừng làm phiền em, đến cao trào rồi kia kìa."Nhưng gương mặt nữ diễn viên chính trên màn ảnh chỉ lướt qua tầm mắt của Viêm Lương, ở giây tiếp theo, cô lại bị anh xoay mặt. Lần này, anh bóp rất chặt, cô không dễ dàng thoát khỏi."Khó khăn lắm anh mới bỏ hết công việc ở nhà, không phải để xem phim "nước trắng".Vừa nói, ánh mắt Tưởng Úc Nam vừa thuận theo cổ áo Viêm Lương, như muốn bóc trần cô. Hành động có tính ám chỉ rõ rệt đó đổi lại bằng động tác kéo cổ áo của Viêm Lương."Hay nhỉ, anh là giám đốc do em mời về. Em là bà chủ còn chưa kêu mệt, anh làm công cho em, có tư cách gì kêu mệt chứ?"Bộ dạng vênh mặt của cô khiến Tưởng Úc Nam không nhịn được, giơ tay véo mũi cô "Em mới hay thật đấy. Em giao Unique cho người khác quản lý, còn mình chạy đi mở công ty giày nho nhỏ. Theo kiểu kinh doanh của em, một năm cũng chẳng bán nổi mấy đôi giày. Nếu không nể mặt em là vợ anh, anh chịu hạ thấp thân phận đi bán giày cho em? Ngoài ra, em không những không tăng thêm nhân viên cho anh, còn điều thư ký Lý sang Unique làm việc thay em. Vì vậy, anh mới càng bận tối mắt tối mũi."Tưởng phu nhân nhún vai "Mở công ty giày chỉ là thỏa mãn sở thích thiết kế giày của em mà thôi, em cũng chẳng trông mong sẽ kiếm được tiền. Hơn nữa, nếu không nhờ thư ký Lý, có lẽ bây giờ chúng ta mỗi người một ngả, đến chết cũng không qua lại. Anh ta giúp anh một việc lớn như vậy, anh còn định bắt anh ta làm thư ký của anh? Em cho anh ta thăng chức tăng lương, đồng nghĩa với việc thay anh trả món nợ ân tình cho người ta."Trong lúc nói chuyện, Viêm Lương nhất thời quên không túm cổ áo. Tưởng tiên sinh đã không chỉ thỏa mãn bằng ánh mắt, từ từ thò tay vào cổ áo giây tiếp theo, bàn tay anh bị đánh bốp một phát. "Anh không đồng ý vụ đó, em sẽ không cho anh làm chuyện này." Tưởng phu nhân không cho chồng cơ hội thương dù Viêm Lương nói rất mơ hồ nhưng Tưởng Úc Nam lập tức hiểu ý. Anh bất lực đỡ trán "Anh không muốn có con, bởi vì anh lo căn bệnh này sẽ bị di truyền. Nhưng đây không thể trở thành lý do em ngăn cản nhu cầu sinh lý bình thường của anh.""Đợi con của chúng ta bằng tuổi anh, y học đã rất phát triển." Viêm Lương không chịu nổi lời lẽ nhàm tai của chồng. Cô gí ngón tay vào mũi anh "Đúng là cổ lỗ sĩ."Tưởng Úc Nam tóm lấy ngón tay cô, bàn tay còn lại đỡ cô ngồi dậy, đặt một nụ hôn thật kêu lên môi cô "Em muốn có con đến thế sao?"Phim ảnh hoàn toàn bị lãng quên, Viêm Lương thở dài, giơ tay ôm cổ anh "Anh và em từ nhỏ đều không được cảm nhận sự ấm áp của gia đình, lẽ nào anh không muốn có một gia đình thật sự gồm cả bố mẹ và con cái? Anh thử nghĩ xem, chúng ta có thể đi họp phụ huynh cho con, có thể cùng con tham gia hoạt động gia đình ở trường. Nếu là con gái, chúng ta sẽ mua cả phòng váy áo cho con. Nếu là con trai, chúng ta sẽ dẫn con đi khắp nơi du lịch khám phá. Cứ như vậy, chúng ta nuôi con lớn khôn, đến khi con có gia đình riêng, còn chúng ta từ từ già đi."Một viễn cảnh đẹp đẽ biết bao...Vẻ mặt Tưởng Úc Nam vụt qua một tia bi thương. Anh nhíu mày, tựa hồ cố gắng tưởng tượng. Cuối cùng, anh mỉm cười lắc đầu "Vì quá hạnh phúc nên anh không dám nghĩ tới."Viêm Lương cười nhạo chồng "Anh trở nên nhát gan như vậy từ lúc nào thế?"Tưởng Úc Nam cầm quả táo ở bên cạnh gõ vào đầu cô "Bây giờ anh có em đã là đỉnh điểm hạnh phúc mà anh từng mơ ước. Đây không phải là nhát gan, mà gọi là biết thỏa mãn."Vào thời khắc này, Viêm Lương rất thương chồng. Sự thận trọng và dè dặt của anh khiến trong lòng cô vô cùng xót xa. Nhưng thương là một lẽ, giữ nguyên tắc là chuyện khác "Em mặc kệ, anh không muốn có con thì đừng chạm vào người em."Nghe cô nói vậy, Tưởng Úc Nam lập tức thoát khỏi tâm trạng u ám, trở về thực tại. Ngắm bộ dạng nghiêm túc và đáng yêu của vợ, tâm tình của anh trở nên vui vẻ "Chạm thì sao nào?""Em sẽ..."Lời đe dọa chưa kịp thốt ra miệng, Tưởng phu nhân đã rơi vào nụ hôn tuyên bố chủ quyền nồng nàn của Tưởng tiên tốc độ cô cởi quần áo cô nhanh đến mức nào, cũng không nhanh bằng tốc độ cô lại mặc quần áo vào người. Khi Tưởng tiên sinh đè vợ xuống nền nhà trước màn hình lớn, cô đã thành công trong việc khoác áo lên Úc Nam thất bại hoàn toàn, anh úp mặt vào cổ cô, kêu một tiếng rất đỗi dịu dàng "Bà xã..."Viêm Lương thở hổn hển, vừa rồi đúng là một trận "ác chiến", cô suýt nữa bị anh lột sạch quần áo. May mà dù bị chồng hôn đến mức đầu óc choáng váng, cô vẫn nhớ giữ vững phòng tuyến đến cùng. Lúc này, cô ở dưới, anh ở trên, nhưng rõ ràng trong cuộc "đọ sức" vừa rồi, Tưởng phu nhân đã chiếm thế thượng phong. Sau khi khôi phục hô hấp, Viêm Lương đắc ý nói "Đừng làm nũng với em, gọi em là tổ tông cũng vô dụng. Anh không đồng ý vụ đó, em sẽ không cho anh làm chuyện này."Sau khi Tưởng phu nhân lặp đi lặp lại câu này hơn 365 lần, một "sư tử con" đã bắt đầu hình thành trong bụng Tưởng phu tin vợ mang thai, Tưởng tiên sinh không biết nên vui mừng hay lo lắng. "Em đúng là người phụ nữ cố chấp đến mức đáng sợ."Viêm Lương coi đây là một lời khen ngợi cô."Nếu năm đó em không yêu anh, anh tin với cá tính của em, anh chắc chắn sẽ chết trong tay em, hơn nữa còn chết rất thảm."Viêm Lương trừng mắt "Anh đừng hở ra là nhắc đến từ "chết", không tốt cho thai nhi."Mặc dù tỏ ra hung dữ với chồng nhưng khi cúi đầu vuốt ve cái bụng nhỏ, sắc mặt Tưởng phu nhân lập tức vô cùng dịu dàng "Con yêu, con đừng nghe lời bố con, bố con ăn nói bậy bạ đấy."Bắt gặp bộ dạng dịu dàng của cô, Tưởng Úc Nam bất giác tỏ ra nghiêm túc "Mới hai tháng thôi, dạy dỗ thai nhi là hơi sớm?"Mặc dù nói vậy nhưng anh vẫn đặt tay lên bụng vợ. Nơi đó vẫn phẳng lì như thường lệ, hoàn toàn không có cảm giác một sinh mệnh nhỏ đang trưởng "việc xấu" của Tưởng tiên sinh trở thành một phần nội dung giáo dục trẻ sơ sinh sau khi em bé ra đời. Tưởng tiên sinh hết sức kháng nghị, nhưng đáng tiếc không có hiệu dụ, Tưởng phu nhân nhắc đi nhắc lại câu "con trai, nếu không phải mẹ đấu tranh suốt một năm trời, đến bây giờ bố con cũng không có ý định sinh con" trước mặt chồng không biết bao nhiêu chiều Tưởng Úc Nam đi làm về, vừa tới cửa phòng trẻ sơ sinh liền nhìn thấy Viêm Lương đang kể chuyện cho con trai. Đứng ở bên cửa nghe một lúc, anh rón rén đi vào. Tưởng phu nhân không hề phát giác sự xuất hiện của chồng, đến khi bị anh cúi xuống bế lên, cô mới giật mình kêu lên một tiếng."Bỏ em xuống!" Viêm Lương ghé sát tai Tưởng Úc Nam. Tuy nghiến răng nghiến lợi nhưng cô cố ý hạ thấp âm mà con trai đã ngủ say, nếu bị tiếng kêu của cô đánh thức, cu cậu chắc sẽ khóc thét, khiến cô lại bận trước bận sau dỗ dành."Em lại truyền bá tư tưởng chống đối bố cho "sư tử nhỏ" phải không?" Tường Úc Nam cười khẽ, cắn chóp mũi ra anh biết rõ hơn ai hết, người phụ nữ này chỉ "nói xấu" anh trước mặt con trai. Có lẽ cô cảm thấy làm vậy rất thú vị. Cũng như anh luôn thích thú khi bất ngờ dọa cô như bây giờ."Anh cũng biết con trai chính là một chú "sư tử nhỏ", khóc thì thôi rồi, người giúp việc chẳng thể dỗ nổi. Lần trước dì Lương từ New Zealand về thăm cu cậu, cu cậu ầm ĩ đến mức dì đau cả tim. Tưởng tiên sinh, anh cẩn thận một chút, đừng đánh thức con dậy."Tưởng Úc Nam rất hưởng thụ bộ dạng chịu thua của vợ. Anh đặt cô xuống đất, đi đến bên giường trẻ sơ sinh, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán con đang ngủ say nhưng cu cậu lập tức khua bàn tay nhỏ lên không trung. Tưởng Úc Nam mỉm cười, quả nhiên là một chú sư tử nhỏ có sức tấn công mạnh Lương cũng ghé lại gần, cô thậm chí giơ ngón tay nghịch bàn tay của con trai. Nhưng ngay sau đó, cô bị bố đứa trẻ túm lấy ngón tay, đồng thời bị anh bế lên trong nháy này, Viêm Lương không phản kháng, ngoan ngoãn ôm cổ chồng. Tưởng Úc Nam bế cô đi ra ngoài, anh giơ chân đá cửa phòng trẻ sơ giúp việc ở tầng dưới, Tưởng Úc Nam bế Viêm Lương lên phòng ngủ chính trên tầng ba. Khi trở về thế giới riêng của hai người, anh lập tức vùi mặt vào hõm cổ vợ hít hít "Em đổi dầu tắm đấy à?"Là mùi thơm nhẹ nhàng dễ chịu."Vừa đổi nhãn hiệu dầu tắm khác cho con trai, em thử dùng trước.""Anh cũng muốn thử.""Chai màu vàng ở trong nhà tắm ấy."Viêm Lương vừa nói vừa giãy giụa muốn xuống đất. Tưởng Úc Nam cúi xuống hôn lên mặt và môi cô."Chúng ta cùng tắm." Tưởng Úc Nam bế Viêm Lương đi về phía nhà tắm."Tưởng tiên sinh, ông chủ Tưởng, em thật sự rất mệt." Có lẽ cô thật sự mệt mỏi, bằng không cô sẽ không dụi trán vào người anh và cất giọng nũng nịu như Úc Nam đặt Viêm Lương lên giường rồi đi vào nhà tắm. Khi anh ra ngoài, Viêm Lương đã chìm vào giấc ngủ. Tưởng Úc Nam ngồi xuống cạnh giường, vuốt lông mày của cách cô cũng nóng nảy giống con trai, lúc ngủ thường chau mày. Tưởng Úc Nam mỉm cười cúi xuống hôn lên môi vợ, bàn tay anh vuốt ve từ đùi cô ngược lên da của vợ anh vừa trắng vừa mịn màng. Ngoài vết sẹo mổ đẻ ở bụng, thân hình cô vẫn thon thả như ngày nào. Nhưng vết sẹo đó chính là một tấm huân chương. Người phụ nữ này vì anh vô cùng dũng đầu, anh tiếp cận cô với mục đích riêng và đầy rẫy những lời nói dối. Vậy mà bây giờ anh vẫn được hưởng vô vàn niềm hạnh phúc...Tưởng Úc Nam từ bỏ ý định đánh thức Viêm Lương. Anh kéo mép chăn giúp cô, sau đó đứng dậy đi ra Úc Nam lại sang phòng trẻ sơ sinh, không ngờ con trai anh đã tỉnh dậy. Nhìn thấy anh, cu cậu không khóc nhè, chỉ mở to đôi mắt đen láy nhìn và lông mày của con trai rất giống anh, mũi và miệng giống Viêm Lương, tóm lại toàn kế thừa nét đẹp của bố mẹ. Bốn mắt nhìn nhau, Tưởng Úc Nam đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, những lúc Viêm Lương ở bên con trai, cu cậu thường gào khóc nửa ngày. Nhưng nhìn thấy anh, cu cậu ngược lại rất ngoan ngoãn. Chẳng lẽ con trai anh mới bé tý đã biết Viêm Lương kiểu gì cũng sẽ dỗ dành cu cậu, còn ông bố cả cuộc đời này ngoài dỗ vợ, sẽ không dỗ dành người thứ hai?Chính vì điều đó, con trai anh mới phân biệt đối xử như vậy...Tưởng Úc Nam phì cười bởi ý nghĩ giời ơi đất hỡi của anh. Đúng lúc này, bà giúp việc gõ cửa đi vào "Tiên sinh, cơm tối chuẩn bị xong rồi ạ?""Phu nhân đã ăn chưa?""Phu nhân bận dỗ Leo đi ngủ nên chưa kịp ăn.""Lát nữa phu nhân tỉnh dậy, tôi và cô ấy sẽ cùng ăn."Bà giúp việc biết Tưởng Úc Nam thương vợ, nhưng đợi đến khi phu nhân tỉnh dậy, có lẽ thức ăn nguội lạnh từ lâu."Tiên sinh, hay là tiên sinh ăn trước đi.""Không cần, tôi có một số văn bản cần xử lý." Nói xong, Tưởng Úc Nam cúi đầu nhắn nhủ con trai "Sư tử nhỏ của bố ngoan, đừng đánh thức mẹ nhé."Con trai chớp chớp mắt, Tưởng Úc Nam coi như cu cậu nhận lời.***Viêm Lương ngủ liền tù tì đến hơn mười hai giờ đêm mới tỉnh giấc. Ngoài hành lang tối mờ mờ, thư phòng bật đèn sáng. Viêm Lương đẩy cửa, quả nhiên thấy Tưởng Úc Nam đang chăm chú đọc tài liệu."Anh xem gì vậy?"Tưởng Úc Nam ngẩng đầu, mới phát hiện cô đứng bên cửa. Anh vẫy tay ra hiệu cô lại gần. Viêm Lương đến bên cạnh bàn, ngồi xuống thành ghế. Tưởng Úc Nam liền ôm eo cô, để cô khỏi trượt từ thành ghế xuống Lương lật giở văn bản ở trên bàn. Một lúc sau, cô kinh ngạc ngoảnh đầu nhìn Tưởng Úc Nam, phảng phất như không quen biết anh."Đâu đến nỗi khiến em ngạc nhiên như vậy?" Tưởng Úc Nam nhíu kinh doanh tốt là chuyện hoàn toàn nằm trong định liệu của Viêm Lương. Nhưng doanh số của công ty giày cao đến mức này, Viêm Lương vô cùng bất ngờ "Chẳng phải anh nói lượng tiêu thụ rất kém sao?"Tưởng Úc Nam bày ra bộ dạng kinh ngạc "Hóa ra Tưởng phu nhân không hề nghi ngờ lời nói của tôi?"Viêm Lương nhăn mũi với anh, cô tiếp tục cúi xuống xem báo cáo. Tưởng Úc Nam lên tiếng "Thế nào? Mời anh làm giám đốc, "hàng đẹp giá rẻ" quá phải không?"Viêm Lương nhìn người giám đốc có mức lương bằng không ở bên cạnh. Trong lòng cô thầm tính toán, đâu chỉ đơn giản là "hàng đẹp giá rẻ", mà là không vốn vạn trước đến nay, Viêm Lương đều cho rằng công ty chỉ có một nhà thiết kế là cô, còn Tưởng Úc Nam giúp cô quản lý một xưởng giày nhỏ mang tên Elaine. Nhưng sự thật rõ ràng không phải như vậy, trong một năm ở nhà làm "bà nội trợ", rốt cuộc cô đã bỏ lỡ điều gì?Vẻ kinh ngạc tràn ngập trong mắt Viêm Lương "Anh làm bằng cách nào vậy?""Xem ra em đã hoàn toàn tỉnh táo." Tưởng Úc Nam nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt khi nhìn anh bằng ánh mắt không thể tin nổi, Viêm Lương lại cúi xuống xem báo cáo. Lần này, Tưởng Úc Nam đóng tập tài liệu "Chi bằng chúng ta tiến hành cuộc giao dịch đi.""Gì cơ?"Tưởng Úc Nam đứng dậy bế cô lên bàn, anh móc ngón tay, tháo đai thắt lưng áo choàng ngủ của Tưởng phu nhân "Em khiến anh thỏa mãn, anh sẽ cho em đáp án."Viêm Lương nhìn đai thắt lưng rơi xuống đất. Tuy miệng nói "Em có thể từ chối không?" nhưng hai tay cô tự động vòng ra sau gáy Tưởng Úc Nam, cô ngước mặt đón ánh mắt của anh, thần sắc đầy vẻ mờ được tín hiệu của vợ, Tưởng Úc Nam lập tức cởi bỏ áo ngủ của cô, câu trả lời hiển nhiên là "Không được..."Đồng hồ trong thư phòng lặng lẽ chuyển động đến hai giờ Úc Nam thỏa mãn bế thân thể mềm nhũn của vợ từ trên bàn xuống đất. Anh vừa nhặt áo choàng ngủ khoác vào người cô, vừa ghé sát tai cô thầm thì "Đáp án rất đơn giản, bởi vì anh là Tưởng Úc Nam."
Cùng đọc truyện Nửa Hoan Nửa Ái - Yêu Không Lối Thoát của tác giả Lam Bạch Sắc tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại Nửa Hoan Nửa Ái - Yêu Không Lối Thoát của Lam Bạch Sắc Tác phẩm đầu tiên là Nối Tiếp Sai Lầm. Lam Bạch Sắc viết thể loại đấu đá thương trường rất hay. Thể loại này thường rất nản vì cứ xào đi xào lại mấy màn lừa người, thu mua cổ phần, cổ phiếu rớt rồi lại tăng giá,... Nhưng đọc truyện của Lam Bạch Sắc lại vô cùng hứng thú!Yêu không phải là chiếm đoạt, không phải bằng mọi cách để có được người đó. Nam chính trong truyện chính là một chàng trai như thế, anh cứu cô ra khỏi xe nhưng lại để cô hiểu lầm người cứu cô là anh Lộ. Chị cũng yêu anh chân thành và sâu sắc như trước phòng bệnh anh nhiều ngày liền, làm những việc tưởng chùng như cố ý xúc phạm đến lòng tự trọng của anh nhưng trong thâm tâm chỉ muốn chứng minh sự quan trọng của bản thâm mình đối với anh mà thôi. Hai người cứ cố chấp nhưng đến cuối cùng đều nhận ra rằng họ không thể thiếu nhau. Mặc dù còn nhiều uẩn khúc, anh vẫn không biết sự thật về phòng 1619 rồi dằn vặt nhưng mà anh vẫn yêu chị như thế. Chị tận mắt chứng kiến kế hoạch lật đổ nhà họ Từ của anh nhưng vẫn không thể xoá đi tình yêu của chị dành cho anh.
Ngoài hợp đồng đã định, hai bên còn ký thêm nhiều khoản bí mật. Sau khi nguồn tiền được chuyển vào tài khoản, tiến độ sang tên cổ phần của Từ thị cho Lộ Chinh sẽ được đẩy nhanh. Danh sách cổ đông vừa và nhỏ mà Từ Tử Thanh giao cho Viêm Lương, cô cũng cần giải quyết chưa rời khỏi phòng họp của tập đoàn Minh Đình, Viêm Lương đã âm thầm sắp xếp các bước tiếp theo. Lúc trợ lý giúp Viêm Lương mở cửa phòng, đằng sau chợt có tiếng gọi “Viêm tiểu thư!”Viêm Lương quay đầu, đúng lúc thấy Lộ Chinh đứng Chinh còn chưa mở miệng, thư ký của anh ta đã lên tiếng “Viêm tiểu thư xin dừng bước, Lộ Tổng muốn nói chuyện riêng với tiểu thư.”Viêm Lương gật đầu, dặn dò trợ lý “Đợi tôi ở bãi đỗ xe.”Khi trợ lý đi khỏi, thư ký của Lộ Chinh cũng rời văn phòng, thuận tay khép cửa. Phòng hội nghị chỉ còn lại Viêm Lương và Lộ Chinh giơ tay ra hiệu Viêm Lương ngồi bên cạnh anh. Cô liền ngồi xuống.“Vừa rồi có mặt người ngoài nên tôi không tiện nói một chuyện.”Viêm Lương lập tức ngồi thẳng người. Lộ Chinh ngừng một lát để quan sát phản ứng của cô, mới nói tiếp “Bây giờ chúng ta đã ký hợp đồng rồi, cô cũng nên gỡ bỏ sự đề phòng, nói cho tôi biết ông chủ đứng đằng sau MT là ai?”Viêm Lương đờ người trong giây ánh mắt dò xét của Lộ Chinh, Viêm Lương do dự hồi lâu. Cuối cùng cô ngẩng đầu, nở nụ cười với vẻ áy náy. “Nhờ nguồn vốn của Minh Đình, kế hoạch phản thu mua của tôi chắc cũng không che giấu được bao lâu. Đến lúc đó, ông chủ đứng sau MT nhất định đứng ngồi không yên, bị ép vào đường cùng, người đó sẽ chủ động lộ diện.”Lộ Chinh lắc đầu bất lực. “Xem ra cô vẫn không tin tôi.”Viêm Lương tưởng anh sẽ tiếp tục truy vấn, nhưng anh chuyển sang đề tài khác “Vậy… cuối tuần này tôi muốn hẹn cô ăn tối, cô có thể nể mặt không?”Đây dường như là điều kiện trao đổi. Lộ Chinh không tiếp tục truy vấn, nhưng Viêm Lương phải nhận lời mời ăn tối cùng anh. Cô gật đầu đồng ý. Sau khi hẹn thời gian và địa điểm cụ thể, cô lập tức rời khỏi Minh Đình, không còn thời gian phân tán tư tưởng. Vừa rời khỏi Minh Đình, cô lái xe về thẳng nhà của Từ gia. Mấy cổ đông bị Giang Thế Quân liệt vào danh sách thuyết phục hôm nay đến thăm mẹ Viêm lại thật khôi hài, cô đường đường là nhị tiểu thư của Từ gia mà phải lén lút, thậm chí phải lấy cớ vừa mất cha mới có thể hẹn gặp các cổ điều đáng mừng là cô đã ổn định tinh thần các đại cổ đông. Theo tin tức Từ Tử Thanh cung cấp, Giang Thế Quân chuyển mục tiêu sang cổ đông vừa và nhỏ. Chỉ cần lần này Viêm Lương hành động nhanh gọn, giành được sự ủng hộ của ít nhất một nửa số cổ đông vừa và nhỏ, cô có thể thay đổi cục Viêm Lương mua lại cổ phiếu lưu động trên thị trường sẽ khiến giá cổ phiếu tăng lên. Giá cổ phiêu tăng đến mức nhất định sẽ thu hút sự chú ý của Giang Thế Quân. Lúc bấy giờ, bộ mặt thật của người nào đó không thể tiếp tục che giấu…Viêm Lương lái xe vào cổng nhà lớn. Đang chuẩn bị vào garage, chợt nhìn thấy một chiếc xe con quen thuộc đỗ ở vị trí ngoài cùng, liền phanh gấp. Chiếc xe đó rõ ràng là xe của Tưởng Úc Nam. Viêm Lương hạ cửa kính nhìn thật kĩ. Đúng là xe của Tưởng Úc ngồi trong xe ngẫm nghĩ hồi lâu, tim đập thình thịch. Viêm Lương không dám vào nhà, chỉ còn cách gọi điện nghe máy là dì Lương. “Nhị tiểu thư?”Hiện tại, chỉ có Viêm Lương và vài trợ lý đắc lực, thư ký Lưu, bà Viêm và Từ Tử Thanh biết kế hoạch phản thu mua của cô. Ngay cả dì Lương cũng không rõ tình hình. Viêm Lương dán mắt vào chiếc xe ô tô cách đó không xa, hỏi “Tưởng Úc Nam đến thăm mẹ cháu phải không ạ?”“Đúng vậy, Tưởng tiên sinh đến để bàn một số chuyện với phu nhân. Hình như hai người đã bàn xong rồi, Tưởng tiên sinh vừa…”Dì Lương còn chưa nói hết câu, bên tai Viêm Lương chợt vang lên tiếng gõ cửa kính. Cô giật mình, ngoảnh đầu nhìn ra ngoài, Tưởng Úc Nam đang đứng cạnh xe lúc đó, đầu máy bên kia truyền đến giọng nói của dì Lương “Tưởng tiên sinh vừa ra khỏi nhà, chắc vẫn chưa đi xa.”Viêm Lương không kịp trả lời dì Lương, bởi theo phản xạ, cô lập tức tắt máy và hạ cửa kính lớp cửa kính đang từ từ hạ xuống, Viêm Lương nhìn thấy gương mặt cô từng bước được ngụy trang đâu vào đấy. Khi cửa kính được kéo xuống, cô tỏ vẻ vui mừng “Sao anh lại ở đây?”Tưởng Úc Nam nhìn gương mặt Viêm Lương một lượt mới trả lời “Anh đến để bàn với mẹ em chuyện công bố tin tức chúng ta đã kết hôn.”Viêm Lương sững sờ trong giây lát. Người đàn ông từ trước đến nay rất giỏi đọc suy nghĩ của người khác dường như không chú ý đến phản ứng bất thường của Viêm Lương, nói tiếp “Chúng ta đăng ký kết hôn một thời gian nhưng vẫn chưa chính thức công bố ra bên ngoài. Anh nghĩ… đã đến lúc công khai rồi.”Viêm Lương trầm mặc hồi lâu, cô không biết nên dùng biểu cảm nào để đối diện Tưởng Úc Nam. Ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng cô chỉ có thể hỏi “Mẹ em nói thế nào?”“Mẹ em tôn trọng ý kiến của chúng ta.”Viêm Lương gật đầu, trong lòng vô cùng hỗn loạn. Tưởng Úc Nam nhìn cô rồi giơ tay xem đồng hồ. “Em vào nhà đi, buổi tối anh đến đón em.” Nói xong, anh cúi người, đưa tay giữ gáy Viêm Lương, ép cô ngẩng đầu rồi đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi cô. Sau đó anh đứng thẳng người, đi tới xe của mới đi vài bước, Tưởng Úc Nam đột nhiên dừng lại. Viêm Lương không chú ý đến anh, cô vừa thu lại nụ cười giả tạo liền nhìn thấy anh quay về phía Lương ngây người, nhưng cô lập tức mỉm cười. “Sao thế?”“Anh vừa nhớ ra một việc…” Tưởng Úc Nam cất giọng từ tốn. “Lúc đến đây, anh gặp Từ Tử Thanh. Sức khỏe mẹ cô ta gần đây không tốt, hình như bệnh cũ tái phát. Từ Tử Thanh nói sẽ đưa mẹ ra nước ngoài chữa bệnh, cô ta đến chào tạm biệt mẹ em.”“Ờ…”Viêm Lương dõi theo Tưởng Úc Nam cho tới khi anh lên xe rồi rời đi. Cô gác khuỷu tay lên thành cửa. Qua gương chiếu hậu, cô thấy xe của anh mỗi lúc một xa, cuối cùng biến mất sau cánh cửa tức kết hôn…Nghĩ đến điều này, ngoài sự tự giễu ra, Viêm Lương không còn bất cứ suy nghĩ nào nào công bố tin tức kết hôn mới thích hợp?Viêm Lương còn đang giả bộ phiền não về vấn đề này, giới truyền thông độc ác đã lặng lẽ thay cô quyết định tất cả…Vào một buổi sáng, Viêm Lương vẫn cùng Tưởng Úc Nam ra khỏi nhà như thường lệ, nhưng chờ đón họ không chỉ có một ngày nắng đẹp giữa mùa đông mà là ánh đèn từ camera và máy ảnh của đám phóng viên còn nhức mắt hơn cả ánh mặt hoàn toàn không ngờ bên ngoài chung cư là cảnh tượng hoành tráng như vậy, lập tức trợn tròn hai Lương vẫn chưa kịp bừng tỉnh, đã có phóng viên xông đến hỏi “Viêm tiểu thư… Không đúng, tôi nên gọi là Tưởng phu nhân… Hai người kết hôn từ bao giờ?”Một phóng viên đứng phía sau cầm chiếc micro dài cố chen lên, suýt nữa chọc vào người Viêm Lương. Đúng lúc này, hai bàn tay kịp thời ôm lấy trán cô, ấn đầu cô thấp xuống nên mới thoát nhiên, động tác bảo vệ Viêm Lương của Tưởng Úc Nam không thoát khỏi cặp mắt sắc bén của đám phóng viên, càng không thoát khỏi ánh đèn máy ảnh nhấp nháy.“Thảo nào trước đó chúng tôi ở bên ngoài căn hộ của Viêm tiểu thư suốt mà chẳng gặp cô, hóa ra cô đã dọn đến sống cùng chồng…”“Tại sao hai người phải bí mật kết hôn?”“Nghe nói nhân viên làm việc nơi đăng ký kết hôn tiết lộ tin tức, hai người có định kiện nhân viên đó không?”Viêm Lương cúi thấp đầu, tìm khe hở giữa vô số mũi giày của đám phóng viên để xông ra ngoài, nhưng rất nhiều phóng viên đứng chặn ở cửa, cô muốn tiến nửa bước cũng dù không nhìn thấy nhưng Viêm Lương có thể cảm nhận Tưởng Úc Nam đang bảo vệ cô, lặng lẽ mở đường cho cô. Đến khi bàn tay trên vai Viêm Lương ấn cô vào trong ô tô, cô mới ngẩng lên, đúng lúc bắt gặp Tưởng Úc Nam đang đóng cửa ở bên Úc Nam nhanh chóng ngồi vào vị trí lái xe, nổ máy phóng đi, bỏ mặc đám phóng viên ở phía sau.“Em không sao đấy chứ?”Tưởng Úc Nam vừa quan sát phía trước vừa hỏi Viêm Lương mãi dõi theo đám phóng viên qua gương chiếu hậu, nghe câu hỏi của Tưởng Úc Nam, cô mới thu ánh mắt, lặng lẽ lắc bình ổn tâm trạng, Viêm Lương vô thức bật chương trình phát thanh trên chương trình, giọng nói hưng phấn của DJ như vô số mũi kim đâm vào tai Viêm Lương “Tiếp theo là tin tức vô cùng nóng hổi, nhị tiểu thư của Từ gia thời gian trước mới xảy ra scandal cùng Lộ Chinh của Tập đoàn Minh Đình. Không ai có thể ngờ, cô gái đó đã kết hôn từ lâu…”Viêm Lương vô cùng buồn bực, giơ tay định tắt radio nhưng Tưởng Úc Nam nhanh hơn một nhịp, đập mạnh tay vào nút tắt. Viêm Lương bất giác quay đầu nhìn anh, chỉ thấy ánh mắt anh u tối vài giây rồi trở lại bình truyền thông ầm ĩ như vậy, Viêm Lương không muốn công khai chuyện kết hôn cũng không sự việc bị lộ, điều Viêm Lương lo lắng nhất không phải đánh giá của người khác về cô, mà là Lộ Chinh, người cuối tuần này hẹn cô cùng ăn cô, Lộ Chinh trở thành trò cười cho thiên hạ… Ở một góc độ khác, Lộ Chinh là ân nhân của cô. Vì vậy, Viêm Lương không biết phải xin lỗi anh thế tận buổi chiều ngày Chủ nhật, Viêm Lương vẫn không nhận được điện thoại của Lộ Chinh. Bữa cơm tối chắc đã bị hủy bỏ, thời gian hẹn gặp bất giác trôi qua, Viêm Lương vẫn ngồi trong tiệm áo cưới, nhìn dì Lương không biết tìm đâu ra quyển catalogue áo cưới.“Nhị tiểu thư, dù tạm thời không tổ chức hôn lễ nhưng cũng nên chụp ảnh cưới. Tiểu thư hãy đưa mấy tấm ảnh cưới cho giới truyền thông để bịt miệng họ.”Trong lòng Viêm Lương rất buồn bực, cô chống tay lên trán, không trả lời. Dì Lương tưởng cô không thể quyết định, lại nói “Lát nữa Tưởng tiên sinh sẽ đến đây, nếu tiểu thư không thể quyết định, đợi cậu ấy đến rồi cùng chọn kiểu váy.”Lúc dì Lương đi kiếm thêm vài quyển catalogue khác, điện thoại của Viêm Lương đổ chuông. Cô lấy di động từ túi xách, ngây người khi thấy số điện thoại hiển thị trên màn dự một, hai giây, Viêm Lương mới bắt máy bên kia im Lương đang lưỡng lự không biết nên mở lời thế nào, đối phương đột nhiên lên tiếng trước “Cô trễ hẹn rồi…”Giọng nói của Lộ Chinh ẩn hiện ý dì Lương vui vẻ cầm cả tập catalogue áo cưới quay về, Viêm Lương đã chạy ra cửa tiệm.“Nhị tiểu thư!”Tiếng gọi đầy kinh ngạc của dì Lương cũng không khiến Viêm Lương quay lại. Lúc tới nhà hàng đã hẹn với Lộ Chinh, nhà hàng đã hết giờ kinh doanh nhưng cô vẫn nhìn thấy ngay chiếc bàn ở góc trong một ngọn đèn, một chiếc ghế, Lộ Chinh ngồi uống rượu một mình. Bóng lưng kéo dài dưới ánh đèn khiến người đàn ông này lộ vẻ yếu đuối chưa từng Lương lặng lẽ tiến lại gần. Mặc dù trong lòng cô do dự nhưng bước chân không chút ngập đến bên bàn, Viêm Lương đúng lúc nghe một nhân viên phục vụ nói với Lộ Chinh “Lộ Tổng, tôi đã mở cửa phòng 1619 ở tầng dưới giúp anh, để tôi dìu anh xuống phòng.”Lộ Chinh đang cúi đầu, lúc này mới ngẩng lên, nhưng không phải vì câu nói của nhân viên phục vụ, mà vì anh cảm nhận được… sự xuất hiện của Chinh chỉ im lặng nhìn nhưng cũng đủ khiến Viêm Lương vô cùng khó xử. Anh không nói lời nào. Sau đó, anh đứng dậy, chỉnh lại cổ áo vest, đi thẳng ra ngoài Lương dõi theo bước đi hơi xiêu vẹo của anh, cô cầm theo thẻ mở cửa phòng đặt trên bàn, giải thích với nhân viên phục vụ “Để tôi đưa Lộ Tổng xuống dưới!” Sau đó, cô bước nhanh theo Lộ ràng Lộ Chinh đã say khướt nhưng vẫn không cần người đỡ. Viêm Lương chỉ lặng lẽ đi sau, cho đến khi anh dừng lại trước cửa phòng ngẩng đầu nhìn số phòng. Vừa định đặt tay lên tay nắm cửa, thân hình anh lảo đảo, Viêm Lương vội chạy tới đỡ anh, lúc này Lộ Chinh mới nhìn cô.“Tôi…”Viêm Lương vừa mở miệng liền bị anh ngăn lại “Thật đáng tiếc…” Anh đặt ngón trỏ lên môi cô, cười nói “Tôi đã chậm một bước…”Lộ Chinh chỉ mỉm cười nhưng anh càng như vậy, Viêm Lương càng cắn chặt môi, trong lòng áy rút lại ngón trỏ đang đặt trên bờ môi Viêm Lương, sau đó, chậm rãi tiến lại gần, dường như muốn nhìn rõ gương mặt cô. Cuối cùng, anh chậm rãi đặt một nụ hôn lên môi đầu đến cuối, Viêm Lương đứng bất động ở cửa phòng số 1620 ngay bên cạnh phòng 1619 lặng lẽ khép lại. Tưởng Úc Nam tựa lưng vào cánh cửa, gương mặt lạnh lùng, vô sự trầm mặc tưởng như kéo dài nửa thế kỷ, Tưởng Úc Nam rút điện thoại, bấm một dãy số. Đối phương không lên tiếng. Cuối cùng, anh cất giọng lạnh lẽo “Tại sao lại để cháu chứng kiến cảnh này?”Im lặng một lúc, đầu máy bên kia vang lên tiếng cười khẽ của Giang Thế Quân. “Cháu thông minh như vậy, không thể không phát hiện điều bất thường.”Ánh mắt vốn sắc bén như lưỡi dao của Tưởng Úc Nam tựa như bị đối phương nói trúng tim đen, bỗng trở nên đờ Thế Quân tiếp tục nói “Tôi không muốn cháu tiếp tục sống lừa mình dối người. Tôi muốn cháu tận mắt chứng kiến con bé đó đã làm những chuyện gì để đối phó chúng ta. Tôi muốn giúp cháu nhìn rõ, nó không đáng để cháu đối xử thật lòng.”
Mỗi ngày đều là một ngày mới, nhưng trong đầu Viêm Lương chỉ quanh quẩn mấy chuyện phiền não tình hình tiêu thụ của Nhã Nhan, sự cố của Secret, không thể tránh xa Từ Tử Thanh, Tưởng Úc Nam “nóng lạnh” thất thường… Bây giờ cô lại có thêm phiền não mới, đó là mối quan hệ mập mờ với Lộ nay là một ngày cuối tuần thảnh thơi hiếm có, tất nhiên chỉ tính đến trước cuộc điện thoại của mẹ Viêm Viêm Lương tỉnh dậy ở nhà Tưởng Úc Nam, mặt trời đã lên cao. Tuy vận động cả đêm nhưng được dịp được ngủ nướng, cô vươn vai thức giấc, tinh thần sảng khoái, trong lòng cảm thấy một sự thỏa mãn chưa từng bên giường trống không, quần áo tối qua ném đầy dưới đất không còn nữa, chắc có người đã dọn dẹp phòng ngủ. Viêm Lương cuộn chăn xuống giường, mở tủ quần áo, rút ra một chiếc sơ mi nam mặc tạm rồi đi dép lê ra khỏi tới phòng khách, cô liền nhìn thấy Tưởng Úc Nam đang ở trong phòng bếp phía đối diện. Anh quay lưng về phía cô, bận rộn làm gì đó. Viêm Lương tiến lại gần mới phát hiện Tưởng Úc Nam đang chuẩn bị đồ ăn, bên cạnh anh là nồi canh bốc khói nghi ngút. Một tay anh cầm muôi múc canh, một tay kẹp điếu thuốc lá, bộ dạng trông rất thú Lương nảy ra ý nghịch ngợm, cô bỏ dép lê, rón rén tiến lại gần Tưởng Úc Nam. Khi cô đến sau lưng anh, anh vẫn chưa phát hiện ra. Cô giơ tay định hù dọa nhưng khi tay cô gần chạm vào thắt lưng anh, anh đột nhiên quay đầu, đối mặt với cô ở cự ly mặt Tưởng Úc Nam đầy vẻ cảnh giác. Sau khi nhìn rõ Viêm Lương, ánh mắt anh mới trở nên dịu dàng. Hai cánh tay Viêm Lương khẽ run trong không trung, nhưng trong giây lát, Tưởng Úc Nam kéo cô đến trước ngực anh.“Anh nấu món gì vậy?”.“Mỳ ống”.Viêm Lương nhớ lần trước anh cũng xào mỳ ống cho cô ăn. Cô nghi hoặc chọc chọc ngón tay vào ngực anh. “Không phải anh chỉ biết nấu mỗi món mỳ ống đấy chứ?”.Tưởng Úc Nam túm đầu ngón tay cô. “Đừng xem thường anh như vậy!”. Vừa nói anh vừa hắt cằm về phía bàn ăn ở đằng Lương quay đầu nhìn. Vừa rồi cô chỉ nghĩ tới chuyện trêu đùa anh nên không để ý đến chiếc bàn ăn. Trên bàn bày một đĩa salad, thịt hun khói, khoai tây rán vàng, trứng rán và xúc xích nóng hổi… Viêm Lương vẫn chưa hết ngỡ ngàng, Tưởng Úc Nam nhếch mép. “Anh là người đàn ông lý tưởng của thời đại mới, kiếm tiền giỏi, nấu ăn cừ, trên giường cũng rất tuyệt”.Viêm Lương không phản bác, bởi đối diện với một bàn đầy thức ăn, bụng cô đã bắt đầu sôi ùng ục. Về chuyện khả năng bếp núc của anh có đúng là tốt hơn kỹ thuật chăn gối hay không, cô không có thì giờ nghiên cứu. Tưởng Úc Nam vừa nói xong, Viêm Lương đã lao đến bàn ăn. “Em không làm phiền anh nữa, em nếm thử trước đây!”.Đáng tiếc chưa kịp động đũa, Viêm Lương đã bị Tưởng Úc Nam kéo lại. “Hình như em quên điều gì thì phải…”.“Gì cơ?”.“Nụ hôn buổi sáng”.Nói xong, anh lập tức cúi đầu nhưng Viêm Lương bịt miệng, lùi lại. “Em vẫn chưa đánh răng”.“Anh không bận tâm”.Tưởng Úc Nam dùng hành động để chứng minh lời nói của mình. Anh kéo từng ngón tay trên môi Viêm Lương, động tác thong thả, ung dung trong khi ánh mắt rất nóng mình lại sắp bị đánh bại, Viêm Lương càng cúi thấp. Cô tựa vào vai anh, sống chết cũng không ngẩng lên. “Không được, không được! Em phải đi đánh răng, rửa mặt…”.Đáp lại cô là tiếng tắt bếp ga. Sau đó, Viêm Lương cảm thấy cơ thể nhẹ Úc Nam bế thốc cô lên, để hai đùi cô kẹp chặt thắt lưng anh. Tư thế như con gấu túi làm Viêm Lương trừng mắt nhìn Tưởng Úc diện với ánh mắt hung dữ của cô, Tưởng Úc Nam vẫn thản nhiên như không có chuyện gì. Anh một tay ôm lưng Viêm Lương, tay kia kéo tay cô vòng qua cổ anh, để cô khỏi rơi xuống.“Tối qua vận động lâu như vậy, anh cũng cần tắm rửa, chúng ta cùng làm đi!”.“Em…”.“Phản kháng vô hiệu”.Nhưng… có người nào đánh răng trong hoàn cảnh như cô bây giờ? Viêm Lương đứng đánh răng trước bồn rửa mặt. Tưởng Úc Nam ôm cô từ phía sau, ngắm cô qua gương. Miệng cô đầy bọt kem đánh răng, trông rất khôi hài, đâu có gì hay ho mà anh nhìn chăm chú nhỉ?Viêm Lương quay đầu trừng mắt với Tưởng Úc Nam. Anh cúi xuống định hôn làm cô buộc phải quay lại, tập trung đánh đánh răng, rửa mặt kết thúc trong sự giám sát kỳ quái, Viêm Lương có cảm giác như được giải thoát. Cô quay người đẩy Tưởng Úc Nam. “Em xong rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi!”.Tưởng Úc Nam không trả lời, anh ôm eo Viêm Lương, bế cô ngồi lên bệ rửa vừa rời khỏi mặt đất, Viêm Lương liền chống hai tay lên vai anh, không cho anh áp sát. “Anh làm gì vậy?”.“Tối qua vẫn chưa đã”.Tưởng Úc Nam nói thẳng, không hề tỏ ra xấu hổ. Viêm Lương chỉ tay vào mũi anh, chuẩn bị lên tiếng phê bình “Anh…”.Nhưng mới thốt ra được một từ đã bị anh bịt miệng bằng một nụ hôn. Đến khi Tưởng Úc Nam hài lòng rời khỏi môi cô, cô thở hổn hển, nói “Anh đừng có…”.Lại bị anh hai, ba lượt như vậy, toàn thân Viêm Lương mềm nhũn. Cô nghĩ thầm, thôi thì để mặc anh muốn làm gì thì làm lẽ tiêu hao thời gian nhàn rỗi trong nụ hôn không có điểm dừng cũng là sự lựa chọn không tồi. Viêm Lương đưa tay ôm cổ Tưởng Úc Nam, định hôn lại anh. Nhưng anh đã rời khỏi bờ môi cô, lướt xuống nụ hôn không được đáp ứng, theo phản xạ, Viêm Lương nhắm mắt, liếm môi. Tưởng Úc Nam không để cô đợi lâu. Khi anh ngậm nụ hoa trên ngực cô, Viêm Lương nhanh chóng cảm thấy một cơn tê dại lan khắp cơ thể, khiến cô bất giác ngồi thẳng người. Tưởng Úc Nam ôm lưng cô, kéo lại gần, không để cô cách xa dù chỉ một centimét. Anh lại ngẩng đầu hôn lên môi cô, đầu gối tách hai đùi cô. Đây là động tác báo hiệu người thợ săn bắt đầu thưởng thức mùi vị thơm ngon của con mồi… Nhưng đúng lúc này, một hồi chuông điện thoại chói tai vang Lương và Tưởng Úc Nam, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, phân vân không biết nên tiếp tục hay dừng cùng, Viêm Lương lắc đầu, đẩy người Tưởng Úc Nam rồi nhảy xuống vội vàng kéo áo sơ mi. “Em… em đi nghe điện thoại”. Nói xong, cô lập tức chạy ra Úc Nam vô thức giơ tay tóm lấy Viêm Lương nhưng chỉ chạm vào vạt áo cô rồi lại để tuột mất. Anh đứng yên một chỗ, nhìn cánh cửa phòng tắm mở toang, ánh mắt sẫm lại không biết do dục vọng dâng trào hay vì trầm tĩnh, lạnh Lương chạy về phòng ngủ lấy túi xách trên giá treo quần áo, lục tìm điện thoại và bắt máy. Thế nhưng cơ thể cô vẫn chìm trong khoái cảm, linh hồn còn ở trong phòng tắm. Đầu máy bên kia, bà Viêm gọi “Viêm Lương, Viêm Lương, cô đang nghe đấy chứ?” thì cô mới bừng tỉnh.“Con đang nghe đây ạ, mẹ nói đi!”. Cô vội trả lời.“Cô làm gì mà để tôi gọi mấy lần mới trả lời?”. Bà Viêm tỏ ra bực dọc. “Trưa hôm nay về nhà ăn cơm”.“Con không về”.Bà Viêm dường như sớm biết con gái sẽ từ chối, lập tức lên giọng dạy bảo “Cô sống ở ngoài gần nửa năm tôi đều không can thiệp. Tôi để cô tự do thích làm gì thì làm, nhưng lần này cô phải nghe lời tôi. Bố cô nằm viện cô cũng không đi thăm. Hôm nay ông ấy ra viện, cô về nhà ăn cơm đi! Ăn một bữa cơm có mất của cô cái gì đâu!”.Viêm Lương bất giác ngẩng đầu, đưa mắt về phía phòng tắm. Tưởng Úc Nam vẫn chưa ra khỏi đó, không biết do anh bị mất hứng hay có tâm tình gì khác. Viêm Lương không muốn dài dòng với mẹ. “Ăn cơm xong con sẽ đi ngay”.“Tùy cô”.Viêm Lương thở dài, cúp điện đứng dậy, đi về phía phòng tắm, không ngờ đụng phải Tưởng Úc Nam khi anh bước ra ngoài. Lúc này, Tưởng Úc Nam như được bao bọc bởi một lớp băng, hoàn toàn khác vẻ nhiệt tình trước đó. Bộ dạng của anh khiến Viêm Lương có cảm giác vô cùng xa phải, cho đến bây giờ, cô và anh chỉ có quan hệ xác thịt, cô thậm chí không biết nhiều về người đàn ông này.“Em phải về nhà một chuyến”. Giọng nói của Viêm Lương bất giác trở nên xa cách. “Quần áo của em đâu rồi?”.Tưởng Úc Nam không lên tiếng, ánh mắt anh dừng trên mặt cô vài giây, sau đó anh đi tới cửa ra vào, nhấc điện thoại treo tường. Viêm Lương ngồi bên giường nghe anh nói chuyện điện thoại, hình như anh bảo tiệm giặt ủi mang đồ tới nhà Úc Nam nhanh chóng cúp điện thoại, quay về bên Viêm Lương. Viêm Lương đứng dậy, cô nghĩ cô nên nói điều gì đó, chẳng hạn như câu an ủi khi khiến anh mất hứng giữa chừng, hoặc thể hiện thái độ tiếc nuối khi cô không thể ở lại thưởng thức bữa sáng thịnh soạn mà anh đã mất công chuẩn bị… Nhưng Tưởng Úc Nam đã mở miệng trước “Đưa chìa khóa nhà em cho anh”.Viêm Lương ngẩn người. “Gì cơ?”.“Chắc em không rảnh để dọn đồ, anh sẽ gọi người chuyển giúp em. Tối nay em về thẳng đây là được”.Lời nói của anh đơn giản nhưng cũng rất thẳng thắn, làm đối phương khó có thể từ chối. Viêm Lương cũng không định cự tuyệt, vì vậy khi Tưởng Úc Nam lục túi xách của cô tìm chìa khóa, cô chỉ im lặng, coi như đồng Lương há hốc miệng khi bắt gặp bộ dạng của Viêm Lương lúc cô về đến nhà. Nhị tiểu thư của Từ gia lần nào về nhà cũng mặt nặng mày nhẹ, không chút vui vẻ. Lần này cô mang theo nụ cười nhàn nhạt và gương mặt thanh thản. Dì Lương thấy vô cùng khó hiểu nhưng không dám hỏi gì. Trong khi đó, Viêm Lương vô cùng kinh ngạc khi thấy Từ Tử Thanh và Châu Trình cùng về nhà ăn bất giác nhìn Châu Trình bằng ánh mắt dò hỏi. “Hai người…”. Ngập ngừng một lúc, cô mới thốt ra lời “Hai người hòa giải rồi à? Bây giờ là bạn bè bình thường hay mối quan hệ tiến thêm một bước?”.Dường như những lời này không thể biểu đạt chính xác mối quan hệ lộn xộn của Từ Tử Thanh và Châu Trình. Châu Trình chỉ cười cười, dường như anh cũng không biết giải thích thế như vậy, tất cả mọi người mang theo nghi vấn vào bữa Tấn Phu ngồi sẵn ở bàn ăn, vẻ mặt không tốt lắm, ông tỏ thái độ quan tâm và dịu dàng hiếm có với Viêm Lương. Thấy Viêm Lương liên tục xem đồng hồ, ông lên tiếng giải thích “Đợi thêm lát nữa, còn một vị khách chưa tới”.Viêm Lương ngẩng đầu nhìn Từ Tấn Phu, ánh mắt ẩn giấu cảm giác khó hiểu. Từ Tử Thanh và Châu Trình ở phía đối diện cũng rất ngạc nhiên khi nghe từ “khách mời”.Lâu rồi Viêm Lương mới được bố đối xử bằng thái độ ôn hòa, nhất thời không biết nên mở miệng thế nào, may mà Từ Tử Thanh nhanh nhẹn hỏi “Bố, bố mời ai đến nhà mình ăn cơm thế?”.Từ Tử Thanh vừa hỏi xong, Từ Tấn Phu còn chưa kịp trả lời, bên ngoài đã vọng đến tiếng bước chân. Tiếp đó là một câu xin lỗi đầy vẻ khách sáo “Tôi xin lỗi đã đến muộn!”.Viêm Lương như bị ai đó đập mạnh vào đầu. Sững sờ mất ba giây mới có phản ứng, cô đảo mắt một vòng, bắt gặp nụ cười kín đáo của bà Viêm, ánh mắt hòa nhã, hiền từ của Từ Tấn Phu, tất nhiên không thể thiếu vẻ kinh ngạc của Từ Tử Thanh. Sau đó cô mới quay lại nơi vừa phát ra tiếng Chinh đi theo dì Lương tới bàn ăn. Anh gật đầu chào hỏi mọi người.
nửa hoan nửa ái