tổng tài tôi hung dữ

Tổng Tài Tôi Hung Dữ audio, Mới Cập Nhật: Chương 0236 Hạnh phúc quá (kết), Thể loại Ngôn tình, HE,Số chương 236,Vô số hiểu lầm xảy ra giữa hai người, khiến cô mệt mỏi, không thể nào chịu đựng được nữa.,Khi giới hạn của cô năm lần bảy l Ngày 19/10, Tập đoàn Dầu khí Việt Nam tổ chức Hội thảo về chiến lược nghiên cứu, phát triển, làm chủ công nghệ năng lượng tái tạo ngoài khơi. Một luồng ánh sáng chiếu thẳng vào phòng, rọi vào người cô gái đang nằm trên chiếc giường với tấm ga giường màu trắng. Trán, vai, cả cánh tay và chân của cô gái chỗ nào cũng được quấn băng gạc chằng chịt, nhìn cô như xác ướp Ai Cập. Chỉ có khuôn mặt trắng bệch được hở ra, môi cô mím chặt lại, tróc vảy vì khô quá. Tổng Công Ty Bưu Điện Việt Nam - Vnpost tuyển dụng Kỹ Sư Dữ Liệu (Junior/fresher) lương hấp dẫn, môi trường chuyên nghiệp, phúc lợi tốt. Tìm hiểu tại VietnamWorks! xây dựng và hướng dẫn triển khai các hệ thống/nền tảng dữ liệu. - Tham gia biên soạn tài liệu giải Watch on. [ Tập 34] TỔNG TÀI TÔI HUNG DỮ - Biến cố nhà họ Thành/ Truyện ngôn tình kịch tính hay như trong phim. Bà Thành vì chuyện con trai mình mà luôn có thành kiến với Nhã Lan, bà ta làm khó cả người hầu và mắng chửi họ, bà ta còn dám làm hại đến Nhã Lan. Biết tin về con Meilleur Site De Rencontre En Suisse Romande. “Thật sao?” Một lúc lâu sau bố cô mới hỏi cô đầy vẻ khó chưa, bố cô vẫn là quan tâm cô mà. “Thật hay đùa, mọi người tự đến là biết liền à?” Nhã Lan nói đúng trọng tâm. Anh trai cô gật đầu tán thành nói “Nhã Thanh tuy trước giờ được nuông chiều, làm rất nhiều truyện không phải nhưng bây giờ em ấy đã thay đổi tốt hơn rồi, chúng ta nên cho em ấy cơ hội mới phải chứ? Cũng phải trách người làm anh này trước giờ không hề quan tâm tới em ấy, Nhã Thanh nhất định đã chịu không ít tổn thương.” “Ừm, chịu không ít đau khổ, có một khoảng thời gian không có cả việc làm, bạn trai của chị ấy bị bệnh nặng, cũng không có tiền chữa trị, sau này chị làm việc trong công ty giải trí, làm diễn viên, sự yêu nghề của chị được giám đốc nhìn nhận, nhanh chóng đã được diễn vai chính.” “Đúng rồi, mấy hôm trước mẹ cũng nhìn thấy chị ấy trong một bộ phim, khả năng diễn xuất không tồi.” Mẹ là một mọt phim, đương nhiên là rất quan tâm tới chuyện này. “Vậy là tốt rồi.” Bố cô cũng hài lòng gật đầu. “Vậy còn chuyện kết hôn?” Nhã Lan thấy bố đã thả lỏng tinh thần, lần nữa nhắc lại truyện này. “Lúc nào, ở đâu?” Anh trai cô hỏi. “Mồng tám tháng sau, nhà thờ Sơn Đỉnh. Đúng rồi, bác gái không có nhà, có nên báo cho bác một tiếng không, con nghĩ chị hai chắc chắn sẽ rất nhớ bác.” Bố cô gật đầu khẽ cười, không biết có đồng ý hay không, trái lại lại là anh trai gật đầu phóng khoáng. “Chuyện này cứ để anh lo.” “Vâng.” Nhã Lan gật đầu, Lãnh Mạn Nguyênra điều kiện, không cho cô ở lại đây lâu, tránh thu hút sự chú ý không cần thiết của người khác, nhỡ có truyện gì xảy ra, nên cô vội vội vàng vàng rời đi. Đã dặn dò anh trai cô, có chuyện gì thì liên lạc bằng điện thoại, cô không cầnphải ở lại đây nữa. Quan hệ giữa Uyển Nhân và Đại Hưng phát triển rất nhanh, khăng khít như keo với sơn. Con người Đại Hưng cũng tốt, nhìn lạnh lùng vậy nhưng lại vô cùng tinh tế, chu đáo. Uyển Nhân được Đại Hưng chăm sóc hết mực, thứ mà trước giờ Thành Kiên Vỹchưa bao giờ cho cô, sắc mặt cô trở nên đỏ hồng, cả ngày tươi tắn với nụ cười vui vẻ. Cô cho phát hành đĩa đơn, nhìn rất trẻ. Micro gắn trên tai, Nhã Lan dường như lại nhìn thấy Uyển Nhân của ngày xưa. “Sức khỏe thế nào rồi?” Ban ngày rảnh rỗi, Đại Hưng đã bắt đầu công việc, thím Liễu chuyển đến sống cùng Dư Thiện Trình, Dư Hồng Mai chăm sóc cháu trai, chỉ có hai người họ cả ngày tám chuyện. Lúc này Nhã Lan không quên quan tâm tới Uyển Nhân. “Ổn cả rồi, bác sĩ nói may mà điều trị kịp thời, không ảnh hưởng đến truyện sinh con sau này.” Khuôn mặt Uyển Nhân hơi đỏ. “Tốt quá rồi, hi vọng cậu và Đại Hưng sớm kết hôn, để chúng tôi còn được ăn kẹo mừng chứ.” Nhã Lan cười tươi như bông hoa. “Chúng tớ…vẫn chưa nghĩ tới.” Uyển Nhân lưỡng lự. “Sao vậy? Có phải là Đại Hưng không tốt với cậu, hay là cậu có gì chưa hài lòng về cậu ta?” Nhã Lan lo lắng hỏi. “Không phải, không phải vậy, chỉ là, tớ muốn tiếp tục hoàn thành việc học của tớ, đợi sau khi tốt nghiệp mới bàn đến truyện hôn nhân.” “Ồ.” Cô thở phào nhẹ nhõm, không có truyện gì là tốt. “Cậu suy nghĩ được vậy là rất tốt, đợi cậu học xong, chúng ta cùng nhau mở một văn phòng thiết kế thời trang nhé.” Cô bỗng nhiên có cảm hứng. Uyển Nhân cười mỉm “Cậu biết tớ không có hứng thú nhiều với ngành thiết kế thời trang mà mà, tớ chỉ thích mấy việc của ngành tài chính thôi, nên tớ quyết định theo nghề kế toán.” “Được rồi, vậy sau này thành lập văn phòng, cậu sẽ làm kế toán của tớ.” Nhã Lan lấy lại hứng thú. “OK.” Uyển Nhân vui vẻ đồng ý. Bắt đầu từ tuần sau Uyển Nhân phải đi học rồi, cả căn phòng lạnh lẽo sẽ chỉ còn lại mình cô. Nhã Lan bỗng nhiên cảm thấy vô cùng buồn chán. Hôm qua Dư Hồng Mai nói với cô, do vấn đề công việc bên kia, bà định về Mỹ trước thời hạn. tự Nguyên,sắp phải rời xa cô rồi, trong lòng cô luyến tiếc biết bao, chỉ có bản thân cô biết. Đứa con trai bé bỏng đáng yêu hoạt bát, từ sáng đến tối tràn đầy năng lượng, không ngừng chạy nhảy, Nhã Lanluôn theo dõi, yêu trong lòng. Nhưng nó không hề biết sắp phải xa bố mẹ, vẫn cứ vô lo vô nghĩ chơi đùa. Dư Hồng Mai nhận thấy sự lưu luyến của cô, luôn bế đứa trẻ lại gần an ủi. “Không sao, chỉ cần có thời gian chúng tôi sẽ quay lạiở lâu dài, công việc của chúng tôi bên kia cũng không nhiều, nếu chắc chắn Thành Kiên Vỹ đã chết, mỗi kỳ nghỉ hè tôi sẽ mang tự Nguyên quay lại.” “Nước Mỹ đó, bên bờ Đại Dương, đâu phải nói quay lại là quay lại được.” Ôm tự Nguyên bé nhỏ, Nhã Lan suýt chút nữa bật khóc. Đứa bé trong lòng lại không hề biết gì mà vô tư cười với cô, tiếng cười khanh khách vang rất xa, bỗng nhiên chọc cười cô. “Không xa đâu, ngồi máy bay chỉ mất có vài vài tiếng. Cuộc sống bên đó tốt hơn bên này, giáo dục cũng mở rộng hơn này, rất có lợi cho bọn trẻ.” “Những điều này con đều biết, chỉ là không nỡ xa nó thôi.” “Hay là, cô cùng chúng tôi đi Mỹ, như vậy cũng tốt cho cô, ít nhất bên đó vẫn an toàn hơn bên này.” Nhã Lan lắc đầu không ngừng khi thấy đề nghị này của Dư Hồng Mai. “Nguyên ở đây một mình, con không yên tâm.” “Cô thật là…”Ánh mắt Dư Hồng Mai tràn đầy niềm vui, vui vì Nhã Lan quan tâm tới con trai của mình. “Cô ở đây chăm sóc con tôi, tôi bên Mỹ cũng sẽ chăm sóc con cô, OK nha, cô nghĩ rằng tôi không nhớ con tôi chắc.” Lời bà vừa nói, chọc Nhã Lan cười hihi. Tiễn Dư Hồng Mai và tự Nguyên, Nhã Lan khóc sướt mướt, thật sự đến lúc xa cách mới biết trong lòng buồn đến nhường nào. Cũng nay có Lãnh Mạn Nguyên an ủi, cô mới không ôm lại tự Nguyên. “Hu hu hu, Tự… Nguyên đi rồi, hu hu hu, tự Nguyên đi rồi.” Cô khóc, không ngừng lặp lại câu nói đó. “Linh Nhi, em yêu, đừng khóc nữa, vài tháng nữa, họ sẽ quay lại thăm chúng ta thôi.” Lãnh Mạc Nguyên kéo cô vào trong xe, tâm trí vẫn hướng về phía sân bay. “Con nhỏ như vậy, đến ai là mẹ cũng nhận không ra, mà lại đi như vậy, hu hu hu…” Nước mắt ướt thẫm bộ vest đắt tiền của Lãnh Mạn Nguyên. Bỗng chuông điện thoại vui tai vang lên, là số của anh trai. “Alo, anh…”. Cô xì mũi.“Em không… huhu… sao, không… huhu… có, con trai em… đi Mỹ rồi.” “Tốt quá… hức… rồi, được rồi, hôm đó chúng ta gặp nhau.” Tắt điện thoại, khuôn mặt Nha Linh lập tức vui vẻ. “Chuyện gì vậy? Điện thoại của ai mà khiến em vui như trúng thưởng vậy?”Lãnh Mạn Nguyên nhìn cô khó hiểu. “Không nói anh biết!” Nhã Lan không cầm được niềm vui, nỗi buồn vừa nãy đều đã tan biến. “Đúng là một người kỳ lạ.” Lãnh Mạn Nguyên bên cạnh lắc đầu, vẫn không quên ôm cô trong lòng, say đắm vuốt ve sợi tóc đen nháy của cô. Nhà Thờ Sơn Đỉnh. Nhã Thanh trên người mặc chiếc váy cưới nhìn ra bên ngoài, sắc mặt có hơi bất an. Nhìn đồng hồ, sắp tới giờ rồi màcô ta vẫn đứng ở sảnh tiếp khách, không hề có ý định đi vào. “Chúng ta bắt đầu thôi, thời gian đến rồi.” Lý Tiên Tiên mặc bộ vest vừa vặn, đi đến, nắm tay cô ta. “Đợi… đợi thêm chút nữa đi.” Cô ta nói không chắc chắn lắm “Hôm đó Nhã Lan nói sẽ đến, em ấy sẽ đến thôi.” “Vậy được rồi, anh chờ cùng em.” Hai người cùng ngồi trên chiếc ghế đá bên ngoài nhà thờ chờ đợi. “Cô dâu, chú rể, sắp đến giờ rồi, mục sư hỏi hai người có cần tổ chức nghi lễ nữa không.” Nhân viên nhà thờ đi đến, hỏi ý kiến hai người. “Đợi thêm chút nữa đi.” Nhã Thanh nhẹ nhàng thỉnh cầu, nhìn Lý Tiên Tiên phía sau. “Vậy đợi thêm chút nữa, vẫn còn năm phút, nhờ ngài chuyển lời đến mục sư, chúng tôi sẽ tổ chức đúng giờ.” Tuy nhiên năm phút trôi qua vẫn không thấy bóng dáng Nhã Lan. “Chắc sẽ không đến đâu.” Nhã Thanh thất vọng dựa vào Lý Tiên Tiên, đi vào nhà thờ. “Xin hỏi anh Lý Tiên Tiên, anh có bằng lòng lấy người con gái đang đứng cạnh anh làm vợ không? Hứa rằng cho dù nghèo đói, giàu sang, khỏe mạnh hay khó khăn đều sẽ yêu thương cô ấy cả đời.” “Con đồng ý!” Đối mặt Linh Mục, Lý Tiên Tiên nghiêm túc gật đầu, dõng dạc nói to ba từ có ý nghĩa trọng đại đó, anh nhìn Nhã Thanh trước mặt một cách đằm thắm, ánh mắt, con tim tất cả đều là tình yêu. Khi đoàn người Nhã Lan tới, đúng lúc nhìn thấy cảnh này, đến người bố nghiêm khắc cũng không ngừng gật đầu. Nhân viên và mục sư đều phát hiện ra bỗng nhiên trong đám người phóng viên này, có người muốn đi đến phỏng vấn, Nhã Lan vội vàng ra tín hiệu, ý nói không được làm phiền hai người họ. Nghi lễ tiếp tục tiến hành, sau khi Nhã Thanh nói “Con đồng ý” hai người trao nhẫn, và cùng trao nhau nụ hôn nồng nàn. Tiếng vỗ tay giòn tan, Nhã Lan cũng vui mừng vỗ tay chúc mừng. “Hạnh phúc quá, hạnh phúc quá.” Cô chúc mừng từ tận đáy lòng. Hai người cùng lúc quay đầu, khi nhìn thấy bố và anh trai, còn có mẹ hai và Nhã Lan cùng đến, đôi mắt của Nhã Thanh ướt đẫm. “Bố, anh, mẹ hai, Nhã Lan.” Cô ta chào hỏi mọi người, xúc động xém chút không nói lên lời, nhờ sự khuyên giải an ủi của Lý Tiên Tiên mới cầm được nước mắt. “Không ngờ mọi người sẽ đến, con thật sự rất xúc động. Con xin lỗi, con xin lỗi.” Vì những truyện trước đây, cô ta không ngừng xin lỗi mọi người. “Đừng như vậy, hôm nay là ngày vui, không được khóc.” Mẹ hiếm khi dịu dàng với chị hai, bà nhẹ nhàng an ủi. Nhã Thanh nhìn ra xa, muốn nói gì nhưng lại thôi. Bố cô nhìn thấu suy nghĩ của cô ta, rút ra một chiếc hộp, nói “Đây là món quà mẹ con nhờ người gửi đến, là của hồi môn bà ngoại để lại, bà nói để giành tặng con, chúc con hạnh phúc.” “Vâng, cảm ơn bố.” Nhã Thanh như cầm được báu vật vậy, nắm chắc chiếc hộp trong tay. “Cảm ơn bố mẹ, cảm ơn anh và Nhã Lan đã đến chung vui, trước đây chúng con có rất nhiều chỗ không phải với mọi người, mong mọi người tha thứ.” Lý Tiên Tiên lễ phép nhận lỗi về mình, mọi người vội vàng khuyên giải, cả gia đình vui vẻ hòa thuận. Nhã Thanh lau nước mắt, đi đến trước mặt Nhã Lan, nắm lấy tay cô “Nhã Lan, rất cảm ơn em, em giúp chị nhiều như vậy, chị không biết nên báo đáp em như thế nào.” “Nói linh tinh gì thế, chúng ta đều là người một nhà.” Nhã Lan tinh nghịch nháy mắt, Nhã Thanh ngại ngùng cười phá lên.“Đúng, chúng ta là người một nhà.” “Các vị, tối nay chúng tôi có tổ chức tiệc rượu tại khách sạn, mời các vị rời bước đến đó, không say không về!” Lý Tiên Tiên hào phóng nói. “Được!” Mọi người cùng gật đầu. Đêm đó, trong khách sạn bốn sao, Nhã Thanh và Lý Tiên Tiên tổ chức buổi hôn lễ hoành tráng, đến chúc mừng bọn họ đều là đồng nghiệp của công ty Click. Nhân duyên của cô xem ra cũng không tệ, người công ty đến không ít, có cả người đại diện công ty đến tặng quà. Trình độ võ thuật của Uông Minh Thiên tuy là không bằng Lãnh Mạn Nguyên nhưng cậu ta cũng có thể hạ gục mười thanh niên cường tráng mà không vấn đề gì, tới cậu ta cũng không đủ dũng cảm để đối kháng với đám sư tử của Lãnh Mạn Nguyên thì cô gái mảnh khảnh yếu ớt Quắc Nhã Lan kia sao có thể chứ? Xem ra, sắp có kịch hay để xem rồi đây. Uông Minh Thiên khẽ mỉm cười, đôi môi cậu ta đỏ hồng như cánh hoa khiến cô nữ nhân viên phục vụ nhìn đến ngây người. “Cô ơi, cô ơi tính tiền!” Nụ cười tỏa nắng của cậu ta như đánh thức cô nhân viên phục vụ đang chìm vào ngây ngẩn, sau khi trả tiền, cậu ta cầm lấy bộ vest, tao nhã bước ra khỏi quán cà phê. ............. Nhã Lan quay về căn biệt thự, đón cô là khuôn mặt khó đăm đăm của bác Trương. “Tổng giám đốc về rồi, cậu ấy đang tìm cô.” Nhã Lan phản cảm nheo mày lại trước khuôn mặt của bà ta, cô chỉ gật đầu. Nhã Lan tìm kiếm bóng dáng của Lãnh Mạn Nguyên, anh tìm cô làm gì chứ? Động viên cô hay dọa dẫm cô lần cuối cùng trước trận chiến? Cô không sợ, có gì đáng sợ chứ! “Tổng giám đốc đang ở trên tầng hai, trong phòng sách”. Bà Trương vẫn với khuôn mặt đó nhìn cô chằm chằm, lại thốt ra thêm một câu. Định thần lại, Nhã Lan hít một hơi thật sâu, thay vì sợ hãi cô cố gắng thể hiện sự bình thản, cô nở trên môi một nụ cười, tự tin sải bước lên cầu thang. Cửa phòng sách chỉ đóng hờ một nửa, phía bên trong có bóng người qua lại, tiếp theo đó truyền tới tiếng nói của hai người đàn ông. Anh đang có khách,Nhã Lan đang định đóng cửa lại, cô đứng ở cửa do dự không biết có nên bước vào trong hay không. Cánh cửa đột nhiên mở ra, một người đàn ông mặc một bộ vest bóng loáng xuất hiện ở cửa, đeo kính. Cậu ta đang nhìn cô khẽ cười, trông có vẻ rất nho nhã, mái tóc của cậu ta có vài sợi để rũ xuống trán, nhìn hơi có nét giống con gái. Người đàn ông này thật là đẹp trai! Trong sự đẹp trai đó là sự ấm áp, so với Lãnh Mạn Nguyên thì cậu ta cho người khác cảm giác muốn lại gần hơn. “Chào cô, tôi là Uông Minh Thiên.” Trong lúc là Nhã Lan đang lục tìm trí nhớ thì chàng trai đã chủ động giới thiệu họ tên mình. Đúng rồi, cậu ta chính là Uông Minh Thiên, Nhã Lan nhớ ra thần thái thoải mái của anh khi đối phó với đám phóng viên trong cuộc họp báo trước khi hôn lễ của cô được tổ chức. “Chào anh.” Cô lịch sự chào lại cậu ta. Trên người cậu ta dường như tỏa ra một thứ ánh sáng ấm áp sưởi ấm cho mọi thứ xung quanh, giọng nói của cậu ta rõ ràng như trăng rằm tháng ba, nhìn có vẻ rất thoải mái, đây cũng là lí do khiến cô khi nói chuyện với cậu ta, ngữ khí cũng trở nên nhẹ nhàng hơn vài phần. Lần đầu tiên nói chuyện Nhã Lan có ấn tượng tương đối tốt về con người này. “Cô không định vào à?” Giọng nói lạnh lùng từ trong phòng truyền ra, không cần đoán cô cũng biết chắc chắn đó là Lãnh Mạn Nguyên, từ trước tới giờ anh đều thích dùng cái giọng lạnh lùng đó để nói chuyện với cô. Với động tác mời vào, Uông Minh Thiên nghiêng người sang một bên sau đó đi về phía một chiếc bàn và xoay ghế ra ngồi xuống, Nhã Lan chậm rãi bước vào phòng, phía sau chiếc máy tính đặt trên bàn sách là cặp mắt của Lãnh Mạn Nguyên sâu thẳm như một cái hang không đáy, anh chớp chớp mắt rồi nhìn chằm chằm vào cô. Cúi đầu xuống, cô chọn ngồi xuống ở vị trí phía bên góc của chiếc ghế sô pha. Bên tai truyền đến tiếng sột soạt, cô nhìn theo hướng phía âm thanh phát ra, có thể thấy Lãnh Mạn Nguyên đang sắp xếp lại một tập giấy, còn Uông Minh Thiên thì ngồi nghịch nghịch những ngón tay, cậu ta không hề che giấu ánh mắt thăm dò của mình đối với hai con người trước mặt. “Tôi gọi cậu đến đây để làm việc đấy nhé.” Lãnh Mạn Nguyên vứt tập giấy về phía Uông Minh Thiên, vẫn với khuôn mặt và giọng nói lạnh lùng. “Ồ, đương nhiên rồi.” Uông Minh Thiên mỉm cười, để lộ hàm răng đẹp đẽ, cậu ta đón lấy tập giấy thỏa thuận từ tay của Lãnh Mạn Nguyên, nhìn lướt qua vài giây rồi gập lại. “Em dâu à, tôi thấy thỏa thuận như thế này cô có thể từ chối.” Uông Minh Thiên quay đầu lại nhìn cô với ánh mắt nghiêm túc, trên môi vẫn là nụ cười lịch lãm, nhưng nụ cười đó đã trở nên nghiêm túc hơn. Tuy là đã nghe được cô nói chuyện này với Uyển Nhân trong quán cà phê nhưng anh vẫn không ngờ rằng, cô gái nhìn có vẻ yếu đuối như Nhã Lan đã thực sự kí tên và tờ giấy thỏa thuận đó. Nhã Lan ngẩng cao đầu, khuôn mặt trắng bệch của cô hướng về phía Uông Minh Thiên “Không, tôi chấp nhận.” Làn da cô mềm mại như đứa trẻ, ngũ quan vô cùng cân đối trên khuôn mặt, bất luận nhìn từ góc độ nào thì cũng đều là một cô gái đẹp. Uông Minh Thiên lại hướng ánh mắt về phía Nhã Lan. Trên khuôn mặt anh tuấn của Lãnh Mạn Nguyên chỉ có sự tức giận, hai mắt anh đỏ lên như sắp phát ra lửa. Ồ, xem ra, cái tên tiểu tử này cũng không nhẫn tâm để cho cô gái đẹp như tiên giáng trần này bị thương. Cả căn phòng sách bỗng nhiên yên tĩnh tới kì lạ, Nhã Lan hơi cúi đầu xuống, cô không còn nhìn Uông Minh Thiên nữa, cũng không để ý tới nét mặt lạnh lùng của Lãnh Mạn Nguyên. “Vậy thì tôi sẽ đọc lại nội dung thỏa thuận một lần nữa, nếu như cả hai bên đều không có ý kiến thì thì bản thỏa thuận này sẽ có hiệu lực.” Tiếp theo, giọng nói dễ nghe của Uông Minh Thiên vang lên, cậu ta đọc bản thỏa thuận không sót một từ nào. Anh không hề nhìn vào tờ giấy, Nhã Lan cảm thấy vô cùng kinh ngạc, Uông Minh Thiên chỉ thông qua có vài giây ngắn ngủi lúc trước lướt qua bản thỏa thuận mà cậu ta có thể đọc trôi chảy nội dung trong đó, đúng là một trí nhớ kì diệu! “Nội dung của bản thỏa thuận hai bên đều rõ chưa?” Uông Minh Thiên hỏi câu hỏi đầy tính công thức, ánh mắt anh hướng về phía Nhã Lan. Nhã Lan lặng lẽ gật đầu, từ trước tới giờ cô chưa khi nào lên tiếng khi cảm thấy không cần thiết. “Nguyên, cậu vẫn kiên quyết vậy à?” Nhã Lan nghe thấy Uông Minh Thiên hỏi Lãnh Mạn Nguyên, cô không thể không dựng tai lên nghe ngóng. Cô biết từ miệng của anh nhất định sẽ không nói được lời nào dễ nghe cả, vốn dĩ anh đã là một kẻ máu lạnh! Có điều, trước mặt là một cảnh tượng không công bằng như vậy, xem anh còn nói được gì? Anh ném cho cô một cái nhìn lạnh lùng, cô biết, đó là cái nhìn không phục của Lãnh Mạn Nguyên. Anh muốn cô khuất phục trước anh, cầu xin anh tha mạng, thế nhưng, cô lại không hề làm thế! Cô lập tức cũng dùng ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào anh, đây không phải lần đầu tiên bọn họ dùng ánh mắt như vậy để nhìn trực diện vào nhau, nhưng lần này là lần đầu tiên cô thấy có chút lo lắng trong đôi mắt anh, đây là điều mà trước đây cô chưa từng thấy. Không thể nào, Nhã Lan không tin người đàn ông máu lạnh vô tình này có chút ý nghĩ nhân từ nào, dù là lo lắng thì chắc là sợ cô sẽ hối hận thôi! “Lãnh Mạn Nguyên, tôi đã kí tên rồi, tính thời gian thì chắc là ngày mai đúng không, nhưng hi vọng anh sẽ giữ lời hứa!” Cô không muốn lãng phí thời gian để nhìn thẳng vào mắt con người không có tình người này, cô thu tầm mắt về, khẽ nở nụ cười trên môi như một thói quen, nói một câu nói đầy thách thức. Cô thong dong đứng lên, bước ra phía cửa, cô cố gắng không để cho bản thân mình run lên trước mặt Lãnh Mạn Nguyên. Giây phút cô đóng cửa lại, trong phòng truyền ra tiếng đồ dùng va đập vào nhau, thêm vào đó là tiếng gầm như tiếng sói của Lãnh Mạn Nguyên! Ồ! Cô thắng rồi! Trong cuộc chiến tâm lý này cô là người giành phần thắng, kể cả ngày mai có thịt nát xương tan có thành mồi cho đám sư tử thì cô cũng không hối hận. Nhã Lan không nhịn được mà bật cười, cô vừa đi vừa cười, cười nhưng không hiểu sao hai mắt cô nhòa đi. Cô khống chế không nổi việc toàn thân mình đang run lên, tới nỗi cuối cùng không chịu được cô quỳ gối xuống đất, người cô dựa vào tường. Một bàn tay ấm áp khẽ đặt vào vai cô, thím Liễu xuất hiện với khuôn mặt lo lắng. “Cô gái!” Đưa cho cô một chiếc khăn tay sau đó thím Liễu không đành lòng mà che miệng chạy đi. Ồ, mọi người đều biết rồi à, tất cả mọi người trong căn biệt thự này chắc đều đã biết, người hầu như bọn họ và cũng là vợ của chủ nhà, ngày mai sẽ biến thành món mồi của đám sư tử. Lãnh Mạn Nguyên, tôi nhất định khiến cho anh phải thua! Nhã Lan nắm chặt lấy chiếc khăn tay, cô dựa vào tường, bây giờ cô phải tỉnh táo hơn, sau đó trang điểm thật xinh đẹp để đón nhận cái chết vào ngày mai.

tổng tài tôi hung dữ